top of page

NHÌN LẠI MỘT CHÚT

(English is below)

Mình đã trải qua một quãng thời gian điểm sức khỏe đi từ 8.5 điểm xuống 5.5 nhưng tinh thần từ 4 điểm lên được 7-8 điểm. Cám ơn vì được trải và nghiệm quá nhiều thứ ý nghĩa dù mọi thứ mang đến cảm xúc gì đi nữa.


Năm 2022, "mình đi học". Có ba chữ thôi nhưng ba chữ ấy là gói ghém của rất nhiều cố gắng về cả tinh thần lẫn chuyện học hành. Trước đây, dù đã từng đi học rồi nhưng cứ cảm thấy mình như học sinh lưu ban ở lại lớp, thấy mình không đủ chín muồi, nên đã từ bỏ một cơ hội làm việc ổn định, quyết định thất nghiệp để đi học lại. Lúc ấy, mình đã chuẩn bị mọi thứ để được đi trong mớ hỗn độn của đời mình sau covid. Tới tận bây giờ, sau hai ba năm nhìn lại, cuộc bỏ đi đó chưa bao giờ là dễ dàng nhưng mình nghĩ là mình không hối hận.


Cũng trong lúc đó, mình phải xoay xở đủ thứ để học hai thứ tiếng một lúc để sinh tồn, thi lại mấy lần để đủ điểm trong khi tiền tiết kiệm thì không còn bao nhiêu. Và mình đã nhận được sự hỗ trợ-không-cần trả-lại từ đũy bạn thân. Nói chung, chơi với nhau từ lâu rồi, cuộc sống thì ngày càng bận mà mình hay dễ quên những thứ mình hiển nhiên có (như là nó). Nhưng lúc nó đỡ mình từ phía sau như vậy thì như “gặp” lại lần nữa. Vì mình chợt nhớ ra là nó hoàn toàn có lí do để mà “không” cần giúp tới như vậy =))). Ngoài nó thì còn ba đứa nữa chơi từ cấp 3, đại học, lần đầu tiên tụi nó nói với mình là “dù ở xa không giúp được gì nhưng có chuyện gì thì nhớ nói ra, nói với ai trong đám cũng được”. Bạn bè thân thì hay ngượng lắm nhưng mà cám ơn nhiều nha mấy đứa “ai cũng biết là ai” =)))) Bên cạnh đám bạn “ai cũng biết là ai” thì mình còn đám bạn không ai biết là ai. Thỉnh thoảng tụi nó cứ hay khều job để mình có cái kiếm thêm. Và tụi nó còn rep story cười vô mặt mình để mình giải trí. Mình cũng có thêm đứa đu idol chung. Tụi mình mê cùng người nên sống chan hòa vui vẻ lắm.

Mình còn có một đám bạn khác. Nhóm bạn "Cháu ngoan Bác Hồ". Tuổi vật lí thì nhóm này “có vẻ lớn hơn” thôi nhưng tuổi tinh thần thì chắc cũng gần bằng mình thoy, ngoại trừ một người ở bên kia bán cầu =)))). Người ở xa nhất nhưng là người gần mình nhất trong đám. Chỉ vì mấy năm trước mình nhận visa dùm, anh ta lỡ hứa “sẽ luôn rep tin nhắn” của mình, mà giờ anh ta còn phải nhận luôn những lần lắng nghe mình, tư vấn tâm sinh lý tình cảm sức khỏe và chịu đựng những lần mình gọi than vãn (ít nhất là 60 phút/lần) =))))

Mình còn có một người chị mỗi năm gặp vài lần mà lần nào gặp nhau cũng bùm chéo năng lượng, cà phê ăn uống nói chuyện mấy tiếng mà mình vẫn thấy chưa đủ. Hai chị em làm podcast thơ nhạc sến súa dui lắm. Chị ta viết thiệp động viên nói mình là một “hạt bụi xịn” và dù ở đâu thì “mặt trời cũng luôn bên em”. Hành trình đi học của mình, thật là đúng theo lời tiên tri của chị ta: “Tưởng fail nhưng hóa ra lại được”. Viết ít chữ cho chỉ vì năng lượng của hai chị em lạ lùng, mình cứ thích ngồi hưởng thôi chứ ngôn ngữ làm gì diễn ra được trọn vẹn.


Ngoài ra, mình còn một người cô, cũng là sếp cũ lúc đi thực tập mấy năm trước, vậy mà mấy năm sau cô vẫn tin mình và ký giấy giới thiệu cho mình đi học. Dù ít gặp nhau trực tiếp nhưng cô trò rất hay gặp nhau trong viết lách. Cô và mình đều là những người “từng” học văn và làm nghề liên quan tới báo chí. Hai thứ viết đó, có một chút xa cách. Nên từ sau khi đi làm báo, một thứ ngắn gọn-súc tích-trực diện hơn thì con cứ nghĩ con sẽ không thể văn vẻ hồn nhiên dài dòng lại như hồi cấp ba được nữa, cho tới khi con đọc được những dòng của cô.  Cám ơn cô vì đã viết và đọc mấy thứ dài dòng con viết.

Ngoài trở lại làm học sinh thì mình còn được trải nghiệm cảm giác làm mẹ đơn thân của hai đứa nhỏ Lu Su nhà mình. Và làm con, làm chị (trở lại) sau nhiều năm quên mất vai trò này. Mình đã nhắn tin nói với hai người lớn ở nhà là: “ngoài hỏi thăm con ăn cơm chưa, còn tiền không” thì đừng quên hỏi thêm một lời hỏi thăm khác là “con có đang ổn không?”. Và mình xin thêm phí sinh hoạt mỗi tháng là 10 triệu sự tích cực.


Tới học một chỗ khác, mình đã không kỳ vọng gì nhiều về tình cảm bạn bè thầy cô vì mình lowkey và ít khi chủ động giao tiếp với người mới (trừ khi rất khẩn cấp hoặc việc đó cho mình tiền). Vậy mà, cuối cùng mình còn được nhận vô một dream team. Con Wendy Việt kiều gánh làm slide chớp nhoáng. Nó rất giỏi mấy khúc cần tỉnh táo, cần thực tế và kinh tế; nhưng nó luôn mù quáng tin tưởng mình khúc làm idea, dù mình có làm xàm làm đin đi nữa. Con Meg thì giàu có và hay cúp học, bù lại nó thông minh dữ thần. Có lần nó mê team mình quá, nên mặc dù là công chúa trong gia đình, nó xuống bếp nấu đồ Ấn mời nguyên đám về ăn. Thằng Adam thì khỏi nói, nó với mình hay cãi lộn nhất vì lúc nào cũng khác mindset, nhưng nhờ vậy mà tinh thần phản biện của nguyên đám hơi bị cao. Ngoài chuyện hay hành nhau lúc làm việc thì thời gian còn lại nó rất ổn. Nó đã bỏ tiền ra kêu taxi chở mình với con Wendy từ thành phố về quê trong buổi nhậu đầu tiên, nó bao tụi mình ăn sinh nhật, nó còn dẫn nguyên đám về nhà nó, tự tay nấu đồ Burmese cho ăn. Rồi nó còn giới thiệu nguyên đám tụi mình với người chồng mà nó đã bỏ nhà đi theo người ta nữa. Mầy đỉnh lắm con à. Người cuối cùng trong team, cũng là người mình ngưỡng mộ nhất là chú Brendan. Sao mà có một người thông thái tỏa sáng chăm chỉ và tinh tế như vậy dù ở tuổi ngũ tuần trứ. Chú ít nói nhưng phản biện câu nào là chấn động câu đó, mình vs thằng Adam rất nhiều lần đã bị chú phản biện bắt bài tới nỗi thay đổi hướng phát triển idea =))) Chú đã phá vỡ một thứ định kiến gọi là “trai thẳng vô tree” trong lòng con. Chú Brendan ở ngoài làm sếp dưới một người trên mấy chục mấy trăm người bận rộn lắm mà chú rất chịu chơi, lần nào ăn nhậu cũng có chú, mà chú tham gia rất đậm sâu luôn, lần nào cũng bao nguyên đám. Có mấy lần, chú với vợ còn dẫn mình đi nhà thờ chung nữa. Nhân vật mình yêu mến nhất ở trường, chính là cô Lim. Cô giỏi chuyên môn tới mức siêu thực. Vậy mà, cô ko được làm hướng dẫn trực tiếp của mình (dùng từ “vậy mà” vì mình thấy mình cũng giỏi và cô xứng đáng được hướng dẫn một học trò giỏi như mình) =)))). Dù vậy, cô đã đọc hết từ đầu tới hơn nửa bài mình, cô không góp ý hoặc lái mình theo hướng nào mà mỗi lần mình muốn từ bỏ thì cô luôn xuất hiện động viên, dẫn đi ăn sushi và hỏi mình n câu hỏi để mình tự tỉnh ngộ quay về làm lại. Huhu dù em đã đập hết xây lại bài vở không biết bao nhiêu lần vì cô, mệch muốn xỉu nhưng cám ơn cô đã khó tính với bài của em. Có mấy lần lạc trôi cả tháng không làm được chữ nào bỗng một ngày cô nhắn là “cô tin vào khả năng của em” làm mình vui chấn động, sao mà cô dám tin mình trong lúc mình còn chưa tin vào bản thân được dẫy. Cô đừng làm vậy với đứa học trò nào khác nha cô huhu.


Mình đã đi Làng, gặp sư cô, gặp thiên nhiên, gặp Bụt và gặp những người lạ dễ thương đã làm mình bớt sợ người lạ. Chị Thắm đã đi bộ ra cà phê ngoài làng với mình, đạp xe chở mình dưới trăng, chị Huế hai năm nay vẫn lâu lâu nhắn động viên mình, và còn chị Kim lúc ở Làng luôn lặng lẽ đi bộ cùng mình, tặng mình thiệt nhiều im lặng lúc mình chụp ảnh. Bỏ qua hết mấy thứ lặt vặt thì nhìn lại những ngày ở Làng, có thiệt nhiều hạnh phúc.

Mình thấy biết ơn Cẩm Chướng (tên tiếng Việt mình đặt cho nó). Người hàng xóm cũ, nam-nữ bạn hơn-cả-thân của mình. Thời gian cùng nhau chắc chỉ thoáng qua và gói ghém trong những im lặng vui vẻ. Mình bệnh bạn lặng lẽ qua chăm, mình vẽ bạn qua khen, mình trồng cây bạn tưới nước, mình hardcore bạn chịu đựng, mình mệt mỏi dẫn bạn ra hồ thì cùng ngồi lặng lẽ ngắm nhìn thiên nhiên. Gặp gỡ và tặng nhau im lặng bình yên như vậy thì mình đã thấy đủ rồi. Bây giờ không còn gặp nữa, nhìn lại thấy tụi mình chỉ là một chấm nhỏ ít ỏi trong nhau nhưng dễ chịu và đẹp đẽ vì lúc bên cạnh đã luôn có mặt cho nhau. Cám ơn vì sự tử tế trong tình yêu mà không phải ai cũng có được như tụi mình.

Giữa cuối năm nay, không còn nhiều bạn bè ở cạnh nữa vì ai cũng bận nhưng mình gặp được thầy Dương, và chị Sâm. Mình không hợp với mindset của thầy lắm đâu nhưng mình thấy mình yêu thời gian được học với thầy, yêu chữ của thầy. Và cũng nhờ học lớp thầy, mình được vào một teamwork rất chill và rất xịn. Người hợp với mình trong team nhất, chắc là chị Sâm. Vì mình lười nói, đặc biệt là ở những chỗ mình nghĩ mình nên buông lỏng, nên rất hay bị off voice nếu có ai đó nói nhiều, và những lúc như vậy chị Sâm đã đỡ cho mình, bảo vệ điều mà mình viết, feedback động viên. Có lần, họp team mà ai cũng bận, chỉ còn hai chị em ngồi viết chung thấy gặp nhau ở quá nhiều thứ dui dẻ. Buổi cuối mình với chị Sâm cúp học, và nhóm mình không xuất hiện để trình bày bài nhóm vì có hơn nửa số người trong nhóm ham chơi. Mình đi học cọp lớp Mỹ Học của thầy gì quên tên rồi. Thầy giảng như lên đồng, và mình cũng lên đồng với thầy. Ngồi nghe lấy nghe để hết những đau đớn và đẹp đẽ trong tranh vẽ và cuộc đời. Tự nhiên thấy yêu vẽ. Vậy là mình tự đăng kí đi học vẽ và gặp cô Yoi. Mình chưa gặp ai ở tuổi cô mà vẫn còn giữ được nhiều hồn nhiên và tấm lòng với nghệ thuật như vậy. Có lẽ, vì cô được lớn lên ở một gia đình hạnh phúc, biết nuôi dưỡng tình yêu với chuyện vẽ và cũng vì cô giàu =))). Cô giàu có và đủ đầy cả về mặt tình cảm lẫn tài chính, khi người ta dư dả thì người ta sẽ dễ san sẻ điều mình có với người khác một cách hồn nhiên không suy nghĩ. Và may quá người được nhận lại là toy. Học với cô tự nhiên thấy mình như trở về giờ học vẽ hồi cấp một, mình ngu vẽ lắm nhưng cô hay động viên, miễn là chăm chỉ luyện nét thì làm mấy bài đi nữa cô cũng ngồi góp ý chỉnh sửa cho mình. Đi học chỉ cần mang một cái đầu rỗng, một cặp mắt nhìn chân thành và bàn tay siêng năng thôi. Còn lại cô sẽ dìu dắt.


Cú chốt cuối năm, mình gặp thầy Tom. Thầy uyên bác tới mức mình tưởng thầy là ông cố nội của AI không đó. Thầy dạy môn suy nghĩ và viết ra suy nghĩ của mình (ThinkxWrite). Ngoài chuyện chuyên môn rất đỉnh thì mình thấy thầy dễ thương giống Nobita. Thầy đọc hết ghi chú của mình và hay khen mình chăm chỉ (khen chăm chỉ hoy chứ ko bao giờ khen giỏi =)))) Điều mình khâm phục nhất ở thầy, không phải vì thầy giỏi mà vì não thầy như có nút auto xóa hết những thứ toxic nặng nề. Sao mà có một người vừa tinh tế, vừa biết nhiều mà vừa hồn nhiên như thầy được vậy chời. Học với thầy em đã sống lại cảm giác được làm học sinh mẫu giáo.

Hai người cuối cùng, cũng là hai người mình trân quý nhất, Chang Đài và Daisy. Hai nhỏ này là bạn cùng nhà lâu năm, nhiều lúc quay cuồng quá cũng quên mất sự có mặt và nâng đỡ của hai ẻm. Nhưng từ sau khi đi Làng về, mình thấy trân quý hai nhỏ thiệt nhiều. Con Chang Đài thì sến súa lố lăng nhưng tình cảm và rất biết cách chăm sóc động viên mình. Còn con Daisy là đứa quyết liệt, một khi nó đã bật mode bắt đầu cái gì thì nó phải kết thúc cho bằng được cái đó. Mà làm việc gì thì cũng phải 200% chấn động nhỏ mới chịu. Nhiều khi mình thấy burn out dữ thần với nhỏ nhưng nếu không nhờ vậy thì chắc mình bỏ học lâu rồi. Thời gian qua bao nhiêu lần mình up mình down, mình nằm bệnh viện một mình bốn năm lần, mình thất tình, mình sắp bỏ cuộc,… thì hai nhỏ thay phiên nhau chăm mình dù chẳng nói một lời. Dễ thương vậy đó. Bạn mình mỗi năm đều viết một post review, còn mình sống timeline ba năm mới được một chút, nhìn lại mình thấy mình cũng không có gì. Ngoại trừ tình cảm. Được nuôi bằng tình cảm và yêu thương nên mình như bây giờ đó.

P/S: Đáng lẽ ra mình định post cái này vào ngày ba mươi tết ta nhưng giờ mắc viết quá rồi nên phải viết thôi, dù sao hôm nay cũng là ngày chủ nhật cuối cùng của năm 2024. Bài viết này mình đã hạn chế người xem rồi, nên nếu bạn đọc được thì là vì mình mong muốn bạn đọc. Còn lại xin đừng reup hoặc gửi cho ai khác nha.

----------------------------


Looking back notes


From 1 to 10, my health dropped from 8.5 to 5.5, and my mental health improved significantly from 4 to 8 in the recent 3 years. However, I thought I had countless meaningful experiences, regardless of the emotions they brought.


In 2022, I "went back to school". It's just four words, but they wrap up a lot of my effort, both mentally and academically. I've studied before, but I always felt like I was not mature enough. That is why, I gave up my stable job opportunity, became unemployed, and decided to return to school. At that time, I prepared everything from the mess of my post-COVID life. Looking back, after three years, that decision is never easy, but I think I don't have any regrets.

At the time, I had to learn two languages to survive and re-take the IELTS test several times to reach the required score, while my savings almost went down to empty. Such as an universal message, I received unconditional support from my best friend. We've known each other for a long time, but our life got busy and I rarely met. However when he helped me that way, it was like I met him again, after a long time we forgot each other. I realized that he had no reason to help me that much. There are three other friends in our group, who told me, 'Even though we're far away and we can not offer our help, if anything happens, don't forget to tell us, anyone in our group.' Although we never say any love language to each other because it feels awkward, today I do want to say that "Thank you so much, bitch."

I have another group of friends. They might be older in physical age, but their inner child is probably closer to me, except for one person who lives in France. He's the farthest away but the closest to me in the group. Just because I helped him get a visa a few years ago, he promised to "always reply to my messages," and now he also listens to my messy stories and gives me advice from mental health, to other things.


I also have a big sister whom I meet a few times a year. When I decided to study again, she wrote me a handwritten letter and told me that I am "tiny gold dust" in this life. My academic journey, was as she predicted: "At the beginning, it would fail, but then it turned to a good decision."

I also have a mentor, who was my former supervisor during my internship a few years ago. Even after 3 years, she still believes in me and wrote a recommendation letter for me to study. Although we don't meet in person often, but we often communicate through our writing.


I also experienced being a mother to my two dogs, Lu and Su. And I became a daughter and a sister again after many years of forgetting these roles.


Wendy is a powerpoints-making guy. She's really good at the practical stuff and any problem related to economic, but she has this blind faith in my ideas, no matter how crazy they are. Meg, the rich girl in our team who often skips class, but she is super smart. She often prepared food and milk tea for the whole team. Adam and I are sometimes arguing because we have completely different mindsets, but it's actually made our work more critical. Besides all our debates during the brainstorming process, he's a gentle guy. He paid for a taxi to take Wendy and me back to our building after drinking. He treated us a birthday meal and even brought us to his house to cook Burmese food for us. He even introduced us to his boyfriend (who he ran away with =))) ). You're still (and forever) our president. The last person on the team, also the one I admire the most, is Brendan. He is like our father. He is very calm and wise. How can someone in their fifties be so wise, brilliant, hardworking, and insightful? He did not talk much, but every comment he made is a game-changer. Adam and I have changed our ideas many times after listening to his questions. Even though he's a busy boss in his workplace, he's always join our party and paid for us.

The teacher I admire most in my school BU is Ms. Lim. She's incredibly knowledgeable. Besides, I love the way she listened all presentations without any personal judgments. It's easy listen a insightful story but it's a big challenge to read a boring sharing (with the same attitude). Although our works were good or not, she always help us to find the issue and revise our way. However, she wasn't my research advisor, hic. Even so, she read more than half of my paper in the beginning stages, and gave a lot of detail feedbacks. I love the way she help me with out changing my idea to what she want to do. She didn't give me any specific feedback or try to steer me in a particular direction. But whenever I felt like giving up, she would appear, encourage, take me out for sushi, and ask me a lot of questions to help me figure things out myself. I've redone my entire paper countless times because of her questions although I am not required to do so. It was super exhausting, but I'm so grateful for her questions about my work. One, there were times when I was stuck for weeks at chapter 2-3 and couldn't write a single word, and then i received her message that "I believe in your abilities". How could she believe in me when I didn't even believe in myself? Please don't do this to another student, Ajarn.

I went to the Plum Village which is a Vietnamese meditation hall at Pak Chong. I met sweet strangers who helped me become less afraid of people. Chị Thắm walked with me to a café outside the village, rode me on a bike under the moonlight, Chị Huế always encouraged me, and Chị Kim quietly walked with me, giving me so much peaceful silence when I was taking photos. Looking back at those days in the Village, there was so much happiness.


I'm grateful to Cẩm Chướng (the Vietnamese name I gave her). She is my old neighbor, my special one and also my ex . We briefly came and leave in each other life. Most of our time wrapped in peaceful silences. When I was sick, she quietly came to take care of me; when I painted, she praised me; when I planted, she watered; when I was hardcore, she endured; when I was tired, she took me to the lake and we sat quietly to listen nature. We gave each other peaceful silence as our gifts, and I felt that was enough. We don't meet anymore now, looking back it's just a tiny but mighty dot in each other's lives. Thank you for the kindness in the love that not everyone has like us.

At the end of this year, not many friends were around anymore because everyone was busy, but I met teacher Dương and chị Sâm in a screenwriter class. I don't quite agree with his mindset, but I love the time I've spent learning from him, I love his words. And thanks to his class, I joined a very chill and very cool team. The person I'm most compatible with in the team is probably chị Sâm. Because I'm too lazy to talk, especially in places where I think I should relax, I am usually an off-voice girl when someone talks a lot, and in those moments chị Sâm has supported me, protected what I wrote, and given me encouraging feedback. Once, at a team meeting, everyone was busy, only the two of us were writing together, and we found ourselves on the same wavelength in so many fun things.

I join a history-of-art class. I almost forgot the name of my teacher but I still remember his teaching and my feeling when studying with him. There were many painful and beautiful life that laid on arts which I had no idea before. And I realized that I love art. That is why I started learn painting. And I met teacher Yoi. I haven't met anyone at her age who still retains so much love and a heart for art like that. She's wealthy and fulfilled both emotionally and financially, and when people have enough, they tend to share what they have with others innocently without thinking. Learning from her, I naturally feel like I'm back in elementary school art class, she often encourages me, as long as I practice diligently, no matter what I do, she'll sit down and give me feedback in a gentle way. Learning with her, I just need to bring an empty mind, a pair of sincere eyes, and diligent hands. The rest she will guide.

At the end of this year, I met teacher Tom. He is so wise that I thought he was AI ^^. He taught us about how to put down our thinking from thoughts (Think x Write course).  Besides being very professional, I find him as cute as Nobita. He reads my notes and praises me for being working hard. What I admire most about him is not because he is wise but because his brain seems to have an auto-delete button for all the heavy toxic things. Learning from teacher Tom, I've relived the feeling of being a kindergarten student.

The last two people, and also the two people I cherish most, Chang Đài and Daisy, are two versions of me ^^. These two are long-time roommates, and sometimes I get so overwhelmed that I forget about their presence and support. But since returning from the Village, I've appreciated them so much. Chang Đài is so girly and exaggerated but very good at taking care of and encouraging me. As for Daisy, she's determined, once she starts something she has to finish it. And she has to do everything 200% or she won't accept it. Sometimes I feel so burned out with her, but if it weren't for her, I probably would have quit school a long time ago. Over the years, no matter how many times I've been up and down, I've been in the hospital alone four times, I've been heartbroken, I've been about to give up, the two of them have taken turns taking care of me without saying a word.

My friends write a review post every year, but I only live on a three-year timeline, looking back I don't think I have anything. Except for love.


P/S: I was supposed to post this on New Year's Eve, but now I'm so eager to write it that I have to write it anyway, even though today is the last Sunday of 2024. I've restricted the viewership of this post, so if you're reading this, it's because I want you to read it. Otherwise, please don't re-up or send it to anyone else."

Commentaires


say something

nice to meet you

chang dai's storage

bottom of page